Này người yêu xin quay mặt đi
Đã hết thương yêu nhau rồi
Này người yêu anh đi về đi
Nhưng xin anh đừng hờn trách tôi
Vì giờ đây trái tim đã giá lạnh.
Từng giọt mưa bay trong chờ mong
Khẽ xóa môi son phai nhạt
Nhìn giọt mưa bay trong chiều thu
Cho ai lòng càng nát tan
Vì giờ đây tôi và em chia tay.
Người yêu ơi vẫy tay biệt ly
Em cô đơn trên con đường dài
Giọt nước mắt hãy lau thật khô
Vì không muốn thấy em u sầu
Tôi mong em từ nay
Hãy xóa hết tâm tư buồn vương
Người yêu ơi vẫy tay biệt ly
Em thênh thang trên con đường tình
Giọt nước mắt hãy lau thật khô
Tình yêu đã tan theo mây trời
Tôi mong em từ nay
Nhìn lại con đường em đi trên
Đầy màu xanh.
Con Đường Màu Xanh
Khi những chiếc lá cuối cùng lìa cành cũng là lúc mùa đông đặt chân đến. Cái lạnh ùa về và thay đổi mọi cảnh sắc. Cây bàng xanh um nay bạc trắng gốc đứng trơ trọi trên mặt đất rắn đanh với những dấu nứt chân chim. Góc phố dường như cũng mơ màng phủ lên không gian ảm đạm một màu cũ kỹ. Trong không gian lặng im chỉ có thể nghe thấy tiếng gió vù vù hất tung những mũ nón của người đi đường. Và một trong những chiếc mũ xinh xắn ấy đang nằm trong tay tôi, được phủi sơ qua bụi và nhận lại bằng một nụ cười. Những câu chuyện mở ra vào một ngày đông sầu buồn như vậy dường như báo trước điều không hay…
Nhưng chẳng có gì không hay cả, ít ra là với tôi, mỗi lần câu chuyện được tụi bạn hóng hớt nghe kể lại mà vẫn thấy thích thú. Thích vì ngày mùa đông người ta đi ăn kem, mà lý do đi ăn kem là muốn cảm ơn, và lý do cảm ơn, còn kì lạ hơn, vì đã nhặt giúp chiếc mũ. Những câu chuyện như thế một khi kể ra thì thường bị ngắt đoạn với chính câu hỏi rằng tôi kể tới đâu rồi. Nhưng, ít ra là nó rất khó nói đối với tôi, một hạng người rất dửng dưng và hết mực phong kiến trong cái thời đại tình yêu tự do bay bổng..
Tôi hay huyễn hoặc những điều không tưởng. Chính vì thế mà tình cảm trong tôi đến từ một phía nhưng được tô vẽ và cài thêm vào những mùi hương gia tăng cảm xúc. Thế rồi nó nghiễm nhiên là thứ tình cảm được nhào trộn rồi định hình dưới tên hai tác giả. Anh lại khác, anh thực tế và sự thực tế đến lạnh lùng của anh càng khẳng định cái tôi rất cá tính đàn ông. Nhưng anh lại là tuýp người lãng mạn, rất dễ đánh gục nhiều cô gái và cả tôi..
Anh nói rằng mùa hạ là thời gian đẹp nhất. Nắng có thể soi lên những đường vân bé tí tẹo của một chiếc lá. Gió có thể mơn trớn những ngọn cỏ lau mềm mại. Mây có thể tạo dáng một cánh đồng màu trắng bạc tuyệt vời. Và mưa gọi lên những cảm xúc thầm kín một cách lạ lùng. Những con đường um tùm cây cối cũng trở nên đẹp như một bức tranh thiện nhiên dịu mát. Trên chính những con đường rợp bóng cây đó lần đầu tiên tôi nói lời yêu, và hầu như ngay lập tức, anh vội vã bỏ lại mình tôi. Bất chợt, những cảm giác mùa hè tuyệt vời mà anh thường hay kể trở thành hoài niệm như một bài hát, cũng mang cái tên đáng yêu “Con đường màu xanh”:
Này người yêu xin quay mặt đi
Đã hết thương yêu nhau rồi
Này người yêu anh đi về đi
Nhưng xin anh đừng hờn trách tôi
Vì giờ đây trái tim đã giá lạnh
Từng giọt mưa bay trong chờ mong
Khẽ xóa môi son phai nhạt
Nhìn giọt mưa bay trong chiều thu
Cho ai lòng càng nát tan
Vì giờ đây tôi và em chia ta
Kỉ niệm ào qua như tiếng gió. Gió vi vu lật từng lọn tóc và để lộ chiếc khuyên tai của tôi. Có lần anh bảo, những cái khuyên tai như thế chỉ nên ngự trị trên gương mặt các cô gái nữ tính, còn tôi thì thua xa họ về cả ngoại hình và làn da trắng muốt. Bởi vì tôi để tóc dài nhưng lại khô như ngói, tôi mặc thật đẹp cũng không có dáng mi-nhon. Tóm lại là tất cả những gì tôi làm đều trở nên thừa thãi, và chỉ có một điều anh thích ở tôi đó là sự chân thành tới thẳng thắn. Bởi thế, tôi nhận được cái quay mặt quá nhanh của anh ở góc đường hôm ấy. Một cơn mưa xóa đi những hoài tưởng trong tim ai đó..[/size]
Người yêu ơi vẫy tay biệt ly
Em cô đơn trên con đường dài.
Giọt nước mắt hãy lau thật khô
Vì không muốn thấy em u sầu
Tôi mong em từ nay
Hãy xóa hết tâm tư buồn vương
Chúng tôi đi trên những con đường cả những mùa nắng hay dưới đêm mưa. Anh vẫn một mình đi về trong im vắng để thấy hạt nắng vấn vương nhưng không dám buông, cơn mưa sụt sùi mãi không dám rớt. Anh nói đó là ngày tàn của tâm hồn. Khi những chén rượu ngấm dần, vị ngon và nồng ấm rơi xuống đáy tâm can, anh chỉ bộc bạch rằng cuộc đời lắm người mộng tưởng nhưng đừng đi quá giới hạn. Tôi thì lại ngậm những vị cay và độ nặng của cồn trên cánh mũi cứ phập phồng vì những bí ẩn trong câu nói kia. Rồi thì con đường nào cũng đến một cái khúc rẽ, và hình như tôi đã chọn khúc quanh ấy quá nhanh.
Tôi buột miệng nói yêu anh với tất cả tình cảm và sự chịu đựng dồn nén. Anh bất ngờ nhưng không quay lại. Chỉ giả như người say giật giật bên thái dương và tiếp tục bước đi xiêu vẹo, anh cười khan rồi tiếng nấc bật lên khô khốc. Còn tôi đứng đó như cầm nắm được bộ mặt xấu xí và đáng khinh của một con người. Khoảnh khắc ấy, ta chia tay nhau quá dễ. Vì một cuộc gặp gỡ bắt đầu với sự tình cờ, rồi một lời mời, sau đó một thời gian đủ để hiểu nhau và nhiều hơn thế khi chung cánh hữu làm bạn với những cơn say mèm. Chỉ có những vạt nắng xiên rất nhỏ trên chiếc lá non mới thấy những lỗ thủng bé xíu. Không phải chiếc lá nào cũng xanh và không phải người đàn ông nào cũng lạnh lùng. Tôi biết thế, dù rất cô đơn nhưng đã hiểu, những người đàn ông chỉ nên là bạn..
Mong anh từ nay nhìn lại con đường anh đi trên, đầy màu xanh
Huy Hoàng